Ở miền cao Y Tý, mây quấn núi, núi ấp ôm mây… đẹp như một giấc mơ mà ai cũng muốn một lần “chạm” đến, để rồi quyến luyến ra đi và “đánh rơi” một mảnh yêu thương…
SỐNG AN NHIÊN GIỮA ĐẤT TRỜI…


Là một xã thuộc huyện Bát Xát, cách thành phố Lào Cai khoảng 80km, ngày trước đến Ý Tý rất khó khăn vì đường sá cách trở, hay bị sạt đường lở núi. Ngày nay, hạ tầng giao thông đã được nâng cấp rất nhiều nên càng có nhiều du khách đến khám phá mảnh đất hoang sơ này. Thế nhưng, mảnh đất ấy dường như vẫn còn tách biệt với thế giới bên ngoài. Ở đó, ban ngày người dân Hà Nhì lên rẫy, ban đêm ấm cúng quây quần bên bữa cơm gia đình dưới mái nhà trình tường.
Nhà trình tường là một kiến trúc vô cùng độc đáo của các dân tộc cùng cao ở cực Bắc. Trong khi nhà của người Dao, Mông có hình chữ nhật còn của người Hà Nhì thì hình vuông, có tường rất dày và cửa sổ nhỏ để giữ ấm trong mùa đông giá lạnh mà mùa hè thì vẫn mát mẻ. Trong nhà rất tối, luôn có bếp lửa cháy âm ỉ quanh năm nên trước cửa nhà bao giờ cũng có một đống củi cao ngất. Những cô gái nào có đống củi to trước nhà được nhiều chàng trai để ý.
SỐNG AN NHIÊN GIỮA ĐẤT TRỜI…


Là một xã thuộc huyện Bát Xát, cách thành phố Lào Cai khoảng 80km, ngày trước đến Ý Tý rất khó khăn vì đường sá cách trở, hay bị sạt đường lở núi. Ngày nay, hạ tầng giao thông đã được nâng cấp rất nhiều nên càng có nhiều du khách đến khám phá mảnh đất hoang sơ này. Thế nhưng, mảnh đất ấy dường như vẫn còn tách biệt với thế giới bên ngoài. Ở đó, ban ngày người dân Hà Nhì lên rẫy, ban đêm ấm cúng quây quần bên bữa cơm gia đình dưới mái nhà trình tường.
Nhà trình tường là một kiến trúc vô cùng độc đáo của các dân tộc cùng cao ở cực Bắc. Trong khi nhà của người Dao, Mông có hình chữ nhật còn của người Hà Nhì thì hình vuông, có tường rất dày và cửa sổ nhỏ để giữ ấm trong mùa đông giá lạnh mà mùa hè thì vẫn mát mẻ. Trong nhà rất tối, luôn có bếp lửa cháy âm ỉ quanh năm nên trước cửa nhà bao giờ cũng có một đống củi cao ngất. Những cô gái nào có đống củi to trước nhà được nhiều chàng trai để ý.
VÀ… MUÔN TRÙNG MÂY TRẮNG


Vào mùa “săn mây”, Y Tý dường như luôn nằm gọn trong những biển mây bồng bềnh, trắng xóa. Chập chùng núi, bồng bềnh mây. Mây trắng giăng khắp thung lũng, quấn quanh núi đồi, mây trắng còn tinh nghịch lướt qua mái tóc dài của lữ khách phương xa. À, thì y như rằng mình đang lạc giữa chốn thần tiên nào đấy… Một thung lũng mênh mông được vây quanh bởi những quả núi nhấp nhô cao chót vót. Càng lên cao, thiên đường càng mở rộng, ánh nắng ban mai tuôn chảy khắp núi rừng, cả biển mây tràn ngập trong ánh nắng.


Con đường mòn vạch ngoằn ngoèo qua ngọn đồi rồi chìm nghỉm vào biển mây trắng xóa cùng những bản làng. Tiếp nối là khoảnh khắc chạy đua với thời gian để bắt kịp mặt trời, vội vàng như thể chỉ một lát nữa thôi mình sẽ chẳng được nhìn thấy vẻ huy hoàng của nó nữa. Cảm giác như đang được vùng vẫy trong mây, được hít thật căng lồng ngực cái hương của đất, của trời, của cả biển mây bồng bềnh hư ảo.

